Kênh Đại Việt - Còn năm ngày nữa sẽ đến thưởng hà yến, mỗi phòng trong Trúc Uyển được đặt những khối băng lớn nhưng vẫn nóng nực khiến người ta cảm thấy thật bức bối, Dịch Cẩn Ninh ở mãi trong phòng thấy vô cùng buồn bực. Nhìn khí nóng ngoài trời, nàng sợ nhất là thời tiết như này, cứ nóng lên là không có cách nào ổn định tinh thần, rất phiền não. Nàng hớp một ngụm ô mai ướp lạnh, đôi mắt to trong suốt bỗng loé sáng nhìn Tiểu Đào đang quạt mát cho nàng: “Tiểu Đào, nếu không chúng ta ra ngoài đi dạo một lúc?”
“Tiểu thư, người xem, người nóng thành như vậy rồi còn muốn đi chơi? Tỉnh lại đi!” Tiểu Đào bỗng gập quạt lại, thao thao bất tuyệt bóp chết ý nghĩ ra khỏi cửa của nàng từ trong trứng nước.
Dịch Cẩn Ninh chu cái miệng nhỏ nhắn: “Không cho thì không cho, sáng mai ta bảo sư phụ ngươi đưa ta ra ngoài, để ngươi ở nhà một mình buồn chết ngươi!”
“Đừng, tiểu thư!” Tiểu Đào vội vàng đầu hàng, nàng sợ nhất chính là bị tiểu thư vất bỏ, mặc kệ nàng: “Em để người ra ngoài chơi còn không được sao? Nhưng muốn…”
Mới nói được nửa câu Tiểu Như đã thở hổn hển chạy vào, đứng ở cửa thở dốc hồi lâu mới bình tĩnh trở lại: “Tiểu thư, quả nhiên đại tiểu thư y như lời người nói, ngài ấy mang theo Tiểu Hà đến viện của đại phu nhân.”
Không ổn, mi tâm Dịch Cẩn Ninh giật mạnh: “Tiểu Đào, hôm nay chúng ta không ra ngoài, đến viện mẫu thân, mau!”
Nếu tỷ tỷ xuống tay với mẫu thân thật, nàng ta dù chết vạn lần cũng không đủ. Trải qua bài học kinh nghiệm khổ cực trong kiếp trước, nàng đã luyện thành gan vàng dạ sắt, dẫu ở trong bất cứ nghịch cảnh, bất cứ sợ hãi nào đi chăng nữa.
Người có lựa chọn, nàng có thể khắp nơi gặp biến cũng không sợ hãi. Nhưng vừa gặp phải chuyện liên quan đến mẫu thân nàng liền hoảng loạn không dứt, chân tay lạnh run. Kiếp trước nàng đã bỏ lỡ một lần, làm hại mẫu thân, kiếp này, vô luận thế nào nàng cũng sẽ không để bất cứ người nào có cơ hội lợi dụng nữa.
Vì hoảng hốt nên bước chân dồn dập, không ổn định thành ra dẫm lên váy nhiều lần, suýt nữa thì ngã sấp xuống, may mà Tiểu Đào ở phía sau luôn đi theo nàng mới không để nàng chịu tai bay vạ gió.
Còn chưa bước vào viện của mẫu thân Dịch Cẩn Ninh đã hô lên, nàng sợ nếu không tới ngăn cản kịp… Nàng không dám tưởng tượng, cảnh tượng tỷ tỷ đút mẫu thân uống thuốc trong kiếp trước vẫn còn hiển hiện ngay trước mắt, khi đó nàng tận mắt nhìn thấy chén thuốc chứa độc kia, từng muỗng từng muỗng đưa vào trong miệng mẫu thân, cuối cùng mẫu thân chết như nào nàng cũng rõ.
“Mẫu thân!!”
Dịch Cẩn Ninh như một chú chim nhỏ bất lực, hốt hoảng lo sợ nhào vào trong ngực đại phu nhân An Mộng Nhi: “May mắn, may mắn người không xảy ra việc gì!”
An Mộng Nhi cười cười: “Đứa bé ngốc, mẫu thân lớn như vậy rồi, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ngược lại con đấy, đi đứng không nhìn đường.” Âm thanh dịu dàng và ngọt ngào truyền vào tai nàng khiến lòng nàng vô cùng ổn định, mẫu thân cho nàng ấm áp. Bà là phu nhân duy nhất trong Tướng phủ mà nàng quyến luyến suốt cuộc đời này, tới giờ nàng vẫn vô cùng quý trọng.
“Muội muội đã lớn như vậy rồi còn y như trẻ con, chẳng lẽ muốn mẫu thân không thể không lo lắng muội mới an tâm sao?” Dịch Cẩn An từ chỗ ngồi đứng lên, âm thanh dịu dàng nói với An Mộng Nhi: “Mẫu thân ngài cũng đừng tức giận, muội muội làm việc tự có chừng mực, chỉ có những lúc ở trước mặt ngài mới giống một đứa bé.”
“Ninh Nhi con cũng thật là, nếu như bình thường con cẩn thận giống tỷ tỷ của con thì tốt rồi, cũng đỡ cho ta luôn phải lo lắng.” An Mộng Nhi khiển trách.
Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ không phải Dịch Cẩn An tới hại mẫu thân? Dịch Cẩn Ninh quan sát An Mộng Nhi từ trên xuống dưới một hồi, lại không yên lòng trừng Dịch Cẩn An một cái tỏ ý cảnh cáo.
“Đúng rồi, Ninh Nhi, vừa rồi An Nhi nói với ta, để ta thu tỷ muội các con vào dưới tên ta, ta cũng cảm thấy việc này là có thể. Dù sao trong phủ ta cũng không có đích nữ, thưởng hà yến lần này cũng khó tránh khỏi có người lời ong tiếng ve.” Bà kéo tay Dịch Cẩn An và Dịch Cẩn Ninh: “Huống chi hai tỷ muội các con mất mẹ từ tấm bé, ta lại không có con gái bên mình, các con cùng làm con gái của ta có được không?”
Bà dùng câu hỏi, những lời nói chân tâm phát ra từ tận đáy lòng khiến Dịch Cẩn Ninh cảm thấy trong lòng thoải mái không dứt. Mẫu thân, có đích mẫu như người là đủ rồi, con còn yêu cầu xa vời điều gì nữa? Nàng cảnh giác liếc Dịch Cẩn An một cái, vị tỷ tỷ này định giở thủ đoạn gì đây? Chẳng lẽ nàng ta tới đây chỉ vì để mẫu thân thu nàng ta vào dưới tên người, may ra trong thưởng hà yến có tên tuổi của đích nữ? Đúng rồi, kiếp trước nàng ta cũng hại chết mẫu thân phù chính* nhị di nương lên làm đích nữ. Sao nàng lại không nghĩ đến chứ? Không thể để nàng ta được toại nguyện. (Thời xưa từ thiếp lên làm vợ)
Nàng lập tức nói với An Mộng Nhi: “Mẫu thân, tỷ tỷ vừa mất di nương, trong lòng khổ sở nên mới nói như vậy. E là người không thể làm vậy, bằng không nhị di nương ở dưới cửu tuyền cũng sẽ không…”
“Không, di nương sẽ không, nếu bà biết mẫu thân thu ta, lại biết ta có nơi nương tựa chắc chắc rất vui mừng.” Dịch Cẩn An ngắt lời nàng, nắm tay An Mộng Nhi: “Mẫu thân, từ thuở nhỏ con đã xa cách mẹ ruột, bây giờ lại vừa mất đi di nương, ngài thương xót con đi, An Nhi thật sự sợ… An Nhi sợ về sau chỉ có một mình.”
Nàng ta điềm đạm đáng yêu, nước mắt nói có là có, ngược lại hạ bút thành văn, Dịch Cẩn Ninh thầm nghĩ đúng là cao thủ diễn trò, nàng không thể để nàng ta như ý.
“Mẫu thân, nếu hiện tại người thu chúng con, ngược lại tỷ tỷ cũng thật may mắn, nhưng Uyển Nhi muội muội thì sao, muội ấy làm sao bây giờ?”
Đúng rồi, đứa bé Uyển Nhi kia vừa mới mất đi thân mẫu, lúc này không chừng đang trốn tránh ở đâu đó mà khóc đây. Ôi, cũng là một đứa nhỏ đáng thương, đáng tiếc lão gia đã nói Uyển Nhi có thể không phải con của ngài, không thể hao tâm tổn trí với nàng quá nhiều, bà cũng chỉ có thể âm thầm giúp đỡ một chút.
Dịch Cẩn An khép hờ mắt, trong đôi mắt như lang như sói kia xuất hiện ánh lửa khó thấy, vừa định phản bác thì khoé mắt liếc thấy thân thể nho nhỏ của Dịch Cẩn Uyển núp sau tấm rèm che, khoé miệng nàng ta hiện ý cười.
“Mẫu thân, nếu không ngài hãy thu cả Uyển Nhi muội muội đi, để muội ấy cũng trở thành con gái của ngài giống bọn con. Mặc dù phụ thân bởi vì nhị di nương nên không muốn gặp muội ấy nhưng dù sao muội ấy cũng là con gái của phụ thân, tương lai cũng có một chỗ dựa tốt, mẫu thân ngài nói xem có đúng không?”
An Mộng Nhi thở dài: “Chuyện này, thật sự ta không thể tự quyết định, lão gia đã nói rồi, mẫu thân cũng không thể làm người tốt. Âm thầm giúp đỡ nàng ấy cũng được.”
Lời vừa nói ra, thân thể nhỏ nhắn sau tấm rèm che hơi cử động, dường như muốn chạy vào, nhưng lại vì một câu nói của Dịch Cẩn An mà dừng lại.
“Chẳng lẽ mẫu thân cũng bởi vì muội ấy không phải là con gái ruột của phụ thân sao, điều này sao có thể? Dù nhị di nương có to gan đến đâu đi chăng nữa nhưng vẫn không dám to gan lớn mật đến mức đủ trình độ làm lẫn lộn huyết mạch Tướng phủ.”
Dịch Cẩn Uyển có phải con gái ruột của Dịch Trường Hoa hay không vốn không quan trọng, quan trọng là Dịch Trường Hoa sẽ đối đãi với tiện chủng nhị di nương lưu lại như thế nào, có kỳ mẫu tất có kỳ nữ. Với sự hiểu biết về phụ thân mình của Dịch Cẩn Ninh, thà giết chết cũng không để mình bị ấm ức.
Dịch Cẩn An và Dịch Cẩn Ninh không nói gì nữa, Dịch Trường Hoa chính là có suy nghĩ này, các nàng là con gái và thê tử cũng không tiện nói gì.
Dịch Cẩn An lia mắt về phía ngoài tấm rèm che, bóng dáng nho nhỏ ở nơi đó đã không còn thấy nữa, ý cười nơi khoé miệng nàng ta càng nồng đậm.
“Cứ vậy đi, hai người các con làm con gái của ta, trước bữa tối tối nay công bố coi như là chào hỏi mọi người, sáng sớm ngày mai đi bái lạy tổ tiên, ghi vào gia phả là được. Ta mệt mỏi, các con lui ra đi.” Dịch Cẩn An rời đi, An Mộng Nhi xoa xoa mi tâm, làm dịu cơn đau đầu của hai ngày nay.
Dịch Cẩn Ninh thấy vậy, mới đi được nửa bước lại vội vàng quay trở lại đến cạnh bà day huyệt thái dương cho bà, thủ pháp mát xa này là nàng học được trong kiếp trước để phục v ụ mẹ chồng, nhưng dù nàng có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không lấy được sự hài lòng của bà ta. Mẹ chồng luôn một hớp một câu gà mái khôn biết đẻ trứng để nhục mạ nàng, còn giắt trên khoé miệng hàng ngày, chưa từng cho nàng vẻ mặt hoà nhã.
Trước bữa cơm tối, An Mộng Nhi công bố tin tức bà thu hai tỷ muội vào dưới tên mình, làm cho trong phủ xuất hiện một hồi âm thanh lầm bầm bất mãn. Bà không để ý đến họ, chỉ coi như những người này oán trách theo thói quen mà thôi.
Thế là, Dịch Cẩn An và Dịch Cẩn Ninh được coi là đích nữ của Tướng phủ, trước mặt mọi người địa vị tăng thêm một bậc. Tứ di nương cầm đôi đũa không ngừng ngoan độc chọc vào bát cơm, trong lòng thầm mắng Dịch Cẩn Ninh là sói mắt trắng, nuôi lớn rồi bỏ chạy. Còn Dịch Cẩn Dung lại nhìn hai tỷ muội vừa được thăng lên làm đích nữ bằng ánh mắt hâm mộ, ồn ào đến mức làm cho tứ di nương cảm thấy trong lòng khó chịu, hung dữ lườm nàng một cái. Di nương thì sao, di nương cũng là người sinh ra ngươi, hai tiện chủng kia đã mất mẹ ruột, có gì hay mà hâm mộ?
Dịch lão phu nhân và Dịch Trường Hoa cũng đồng ý việc làm lần này của An Mộng Nhi. An Mộng Nhi gả vào Dịch gia đã mười tám năm nhưng lại chỉ sinh được một trưởng tử Dịch Cẩn Hồng, đến giờ trong phủ vẫn không có đích nữ, đến lúc đó làm mai cũng không có mặt mũi cho lắm, hai tỷ muội ghi vào dưới tên bà là chuyện quá tốt.
Người của chi thứ hai và chi thứ ba ngược lại chẳng có gì đáng nói, chỉ có các tiểu thư kia là có vài phần không vui, nhất là các đích nữ, hàng ngày thường cậy vào thân phận của mình là đích nữ đi bắt nạt người ta, nếu họ cũng là đích nữ chẳng phải họ bị ép xuống một bậc sao?
Dịch Cẩn Uyển đang bới cơm trong góc, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dịch Cẩn Ninh như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Dịch Cẩn An tuỳ ý nhìn lướt qua, thấy được đôi mắt mang theo cừu hận của nàng, nàng ta khẽ mỉm cười, tiếp tục bất động thanh sắc dùng bữa.
Trong phòng ăn, mỗi người có một tâm tư riêng, bữa cơm tối này có chút mất tự nhiên.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai tỷ muội bị kêu dậy, quỳ trong từ đường nghe tổ huấn. Sau khi tộc trưởng đọc xong một bản tổ huấn vô cùng dài dòng, tỷ muội hai người ấn dấu vân tay, ký tên lên gia phả, lúc này mới chính thức trở thành đích nữ của Tướng phủ.
- Hết chương 14 -
EmoticonEmoticon