10:35 AM
Kênh Đại Việt - Dịch Trường Hoa vòng qua bàn đọc sách đi xuống, vẻ mặt từ ái:
“Ninh Nhi, ngày mai là thưởng hà yến, con đã chuẩn bị ổn thoả hết chưa?” “Ninh Nhi chuẩn bị tốt rồi, phụ thân yên tâm, con gái sẽ không làm ngài mất thể diện, cũng sẽ không làm Tướng phủ mất thể diện.” Dịch Cẩn Ninh không quen lắm với sự yêu mến của ông, cảm thấy thật giả dối.
Người ngoài nhìn vào đều thấy song xu Tướng phủ đều là tài nữ Cẩm Thành trăm năm khó gặp, không chỉ có mỹ mạo lạ thường, linh thông thi từ ca phú, còn có nữ công thêu thùa không gì không biết, nam nhân Cẩm Thành có thể cưới được hai tỷ muội này đều lấy làm vinh dự.

Dịch Trường Hoa nghĩ tới con gái đã cập kê, tham dự thưởng hà yến lần này có thể khiến thanh danh con gái tăng lên một bậc thì không còn gì tốt hơn nữa, nếu được Hoàng thượng hoặc Hoàng tử để mắt tới, tương lai gả vào Hoàng thất nói không chừng còn có thể một bước lên trời. Đáng tiếc, An Nhi đã hứa hôn cho gia đình khác, đều do ông lúc đó đã quá tự đắc, hối hận vì đã đáp ứng quá nhanh, nếu có thể từ hôn thì tốt rồi.
“An Nhi, con thì sao?”
“Thưa cha, con gái cũng vậy.”
Dịch Cẩn An và Dịch Cẩn Ninh cùng nhìn nhau cười, đều đọc được trong mắt đối phương hai chữ đọ sức. Dịch Trường Hoa suy tư một hồi, nói với Dịch Cẩn An: “Nghe nói con cảm thấy thế tử Xương Ấp Hầu không thích hợp với con? Yên tâm, phụ thân sẽ cân nhắc vì hạnh phúc của con, nếu thật không hợp, phụ thân sẽ tuyển chọn một người tốt hơn cho con. Thưởng hà yến lần này con phải nắm bắt thời cơ, thể hiện cho tốt…” Những lời còn lại ông không nói tiếp nữa, mong đợi trong mắt ông không cần nói cũng biết.
“Phụ thân, con gái có chuyện muốn hỏi ngài!”
Dịch Cẩn Ninh thật sự không nhìn được vẻ mặt của Dịch Trường Hoa, nói gì mà vì hạnh phúc của con mình cơ chứ, thật ra không phải vì tiền đồ của mình, vì tư lợi sao. Nhớ kiếp trước, ngày đó nàng gả vào Hầu phủ, chưa tới ba năm đã củng cố thế lực cho ông không ít, sau đó thì sao? Khi nàng bị vứt bỏ đã nhận được gì? Không có những lời nói nhẹ nàng ấm áp khi còn ở nhà, ngược lại chỉ nhận được Tướng phủ bế môn tạ khách* mà thôi. (Không cho khách vào nhà)
“Hả? Chuyện gì? Con hỏi đi!” Xem ra tâm tình Dịch Trường Hoa vui vẻ không ít.
“Nếu như phụ thân thật sự suy nghĩ vì chúng con, vậy tại sao phải đặc biệt giữ con lại dặn dò? Cũng chỉ là một vài vương công quý tộc, chưa chắc con gái đã đặt những người này trong lòng.” Dịch Cẩn Ninh lời nói sâu xa, hơi thương cảm: “Phụ thân, chỉ e mục đích ngài muốn chúng con tham dự thưởng hà yến sẽ không đơn thuần?”
Dù Dịch Trường Hoa không nói rõ nhưng ý tứ của ông rõ ràng là nhưvậy. Không phải là trong thưởng hà yến thi trổ tài hoa, được Hoàng thất coi trọng, tương lai phất lên sao.
“Càn rỡ!!”
Dịch Trường Hoa không ngờ đứa con gái luôn dịu ngoan lại có thể lớn mật hỏi ông như vậy, nàng bất mãn với sự an bài của ông sao? Ông vỗ bàn một cái, giấy Tuyên Thành và bút lông trên bàn đều nảy lên, riêng bút lông lăn hai vòng trên bàn sau đó rơi thẳng xuống mặt đất, cạch một tiếng, gãy đôi.
Dịch Cẩn Ninh bị cái đập bàn này làm cho sợ hết hồn, cúi đầu nhìn mũi chân mình.
“Ngươi cho rằng mục đích của phụ thân ngươi không đơn thuần?” Dịch Trường Hoa thấy dáng vẻ nàng dịu ngoan, dịu giọng nói: “Ninh Nhi, phụ thân chỉ suy nghĩ vì tương lai các con, thật sự không có ý gì khác!”
Dịch Cẩn Ninh hừ lạnh một tiếng, không trực tiếp trả lời ông mà chỉ nói: “Phụ thân vì tiền đồ của mình cũng thật là dụng tâm lương khổ, ngay cả con gái thân sinh của mình cũng bán.” (Lương: rất, tóm lại là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại – theo hoasinhanhca.wordress.com)
Thấy khuôn mặt ẩn nhẫn giận dữ của Dịch Trường Hoa, Dịch Cẩn Ninh càng ngẩng đầu ưỡn ngực, trực tiếp ép hỏi: “Phụ thân, nếu ngài thật sự suy nghĩ vì chúng con, vậy vì sao ban đầu lại nghị hôn cho tỷ tỷ? Nếu ngài thật sự suy tính vì chúng con, vì sao lại kéo dài chuyện trừng phạt tam muội muội chứ không thể bãi bỏ? Nói cho cùng, ngài chính là xem chúng con thành công cụ lót đường của ngài!!”
“Ngươi…” Dịch Trường Hoa bị tức giận, chỉ tay về phía nàng đôi môi run rẩy, lại không nói được nửa chữ.
“Phụ thân à phụ thân, con là con gái của ngài chứ không phải công cụ của ngài, ngài giữ chúng ta lại dặn dò, có phải đợi lát nữa con không nói ra, ngài sẽ dặn dò không?”
“Ta…”
Dịch Cẩn Ninh tiến lên, đến cạnh ông bình thản đưa tay ra dìu ông ngồi xuống: “Phụ thân, cẩn thận một chút, chớ tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe đâu!”
Dịch Cẩn An ở một bên đã sớm nghẹn họng nhìn trân trối, hôm nay lá gan muội muội lại to ra, trước mặt mọi người không vâng lời phụ thân??
“Chà chà!!” Dịch Cẩn Ninh vẫn không bỏ qua, tiếp tục chỉ vào ông nói: “Phụ thân, người cha tốt của con à, năm xưa ngài cưới nhị di nương vì cái gì? Đừng nói với con là để nối dõi tông đường, cũng đừng nói vì yêu mến bà ấy. E là, ước nguyện ban đầu của ngài đúng là như vậy, nhưng sau thì sao? Sáu năm ròng ngài không hề đến viện của bà ấy!!!”
“Muội muội, không được nói với phụ thân như vậy!!” Dịch Cẩn An thấy phụ thân bị chỉ mắng như vậy, trong lòng cũng cảm thấy áy náy, giúp nói lại nhưng bị Dịch Cẩn Ninh trả lại một câu xấu hổ vô cùng.
“Tỷ tỷ, ngươi không thích Thế tử gia phủ Xương Ấp Hầu, đúng không? Nhưng ngươi đã gặp hắn chưa? Sao ngươi biết hắn không tốt? Chẳng lẽ hai người các ngươi đã tư tương thụ thụ từ trước, thủ đoạn ám muội??”
Không sai, hôm nay nàng muốn ngả bài, tránh cho sau này mơ mơ hồ hồ bị bán đi, còn giúp phụ thân đếm tiền. Nàng nhu nhược nhưng không mềm yếu, nàng đã sớm bị lăng nhục trong kiếp trước thay đổi hoàn toàn, kiếp này nàng muốn sống vì bản thân. Cái gì mà phụ thân, cái gì mà tỷ tỷ, trong mắt nàng không ai có thể lớn hơn mẫu thân, cũng không so được với cuộc sống vui vẻ của bản thân.
“Ngươi…” Dịch Cẩn An bị mắc cỡ đến đỏ bừng mặt, đành phải giống phụ thân chỉ tay vào nàng không thốt nên lời.
“Ta làm sao hả?” Dịch Cẩn Ninh hất tay nàng ra, đi đến trước mặt phụ thân, tư thế nhìn từ trên cao xuống: “Phụ thân, con là con gái của ngài!!! Con gái là để nâng niu trong lòng bàn tay!! Là nên nghe nàng nũng nịu, vì nàng che mưa chắn gió!! Nhưng ngài vì quyền thế, đều đã làm được những gì cho con?”
Vị phụ thân này, nàng phải làm điểm tâm bằng bột mì để thức tỉnh ông, chớ để ông năm lần bảy lượt cố chấp thêm nữa. Đến lúc đó, ví như Tướng phủ thực sự xảy ra chuyện thì không chỉ liên quang đến một mình phụ thân.
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm phụ thân mình không chớp mắt.
“Phụ thân, con gái gọi ngài một tiếng phụ thân là bởi tôn kính ngài là trưởng bối. Nhưng ngài có tư thái của một phụ thân sao?”
Dịch Cẩn Ninh nuốt một ngụm nước miếng, hình như lúc này nói như vậy có phần đại nghịch bất đạo? Mặc kệ, dù sao cũng đã nói được một nửa rồi, vì vậy nàng nói tiếp: “Không, ngài chẳng những không có dáng vẻ của người làm cha, ngài còn không xứng là một người con, càng không đủ tư cách là một trượng phu!!”
“To gan, ta là phụ thân ngươi, vậy mà ngươi dám… Ngươi dám…” Lại dám chỉ vào mũi ông, trắch mắng ông.
Dịch Trường Hoa hơi chột dạ, những năm gần đây vận làm quan của mình một đường hanh thông lên thẳng mây xanh, cuối cùng xao lãng người nhà. Chỉ là, ông không hề cho rằng mình làm vậy có gì sai.
“Có phải bây giờ ngài cho rằng mình làm vậy là đúng? Có phải ngài cho rằng bản thân làm vậy là vì người nhà?” Dịch Cẩn Ninh âm thầm lau mồ hôi, rốt cuộc ông nghe vào một ít rồi.
Nàng thở phào một hơi, tiếp tục rủ rỉ: “Thứ nhất, ngài vì chính vụ không để đếm xỉa đến bà nội đã cao tuổi, hôm qua bà nội bị cảm nắng, phụ thân ngài có biết không? Đây là bất hiếu, không xứng với chức vụ làm con. Thứ hai, ngài vì tiền đồ nên cưới nhị di nương vào cửa, sau lại chẳng ngó ngàng gì đến bà. Các di nương khác không nói, năm đó mẫu thân không giải thích được bị ngài hạ lệnh nhốt vào Phật đường, mười ba năm ăn chay, mười ba năm làm quả phụ. Đây là bất kính thê thiếp, không xứng với chức vụ vi phu. Thứ ba, ngài vì củng cố thế lực lôi kéo quyền quý, coi con gái như công cụ lót đường. Đây là không tiếc con cái, không xứng làm vi phụ.”
“Phụ thân, người xem ba chức vụ không xứng này con nói có đúng hay không? Con không yêu cầu nhiều, chỉ hy vọng phụ thân suy xét vì bản thân mình, đồng thời cũng lo lắng cho chúng con một chút.”
Trong mắt dịch Cẩn An loé lên tia sáng sắc bén, không thể tin nhìn muội muội mình. Nàng to gan thật, ngay cả lời nói đại nghịch bất đạo như vậy mà cũng dám nói ra khỏi miệng! Không được, mình không thể để Dịch Cẩn Ninh nói thêm gì nữa. Nàng ta vừa ngước mắt đã khôi phục lại trong trẻo, không nhìn ra bất cứ dấu vết gì.
“Muội muội, xem muội nói gì kìa. Phụ thân là bậc trưởng bối, vô luận phụ thân nói gì chúng ta là phận làm con đều phải nghe theo. Chẳng lẽ muội muội không biết đạo lý phụ vi tử* cương sao, hay muội muội vẫn luôn muốn bất hiếu với phụ thân như vậy?”
*Phụ vi tử cương: Một trong ba tam cương, tam cương là ba mối quan hệ căn bản của xã hội: Quân – thần, phụ - tử, phu – phụ; khác với khái niệm quân – sư – phụ. Cương là đầu mối của lưới, nắm được cương thì các mắt lưới sẽ cương lên. Nho giáo đã chủ trương người làm vua, làm cha và làm chồng có quyền hành tuyệt đối đối với bầy tôi, con hay vợ. (Tổng hợp từ nhiều nguồn)
Hay cho phụ vi tử cương!! Trong mắt Dịch Cẩn Ninh lộ ra ánh sáng nguy hiểm, nàng không thể để những lời nói lúc trước trở thành vô ích. Nàng hắng giọng, nói tiếp: “Phụ thân biết tầm quan trọng thực sự của người làm chủ một gia đình chứ? Đó chính là thiêu khởi vi nhân tử, là chức trách của một người làm cha, làm chồng. Phụ thân là chủ của Tướng phủ, đương nhiên hiểu không phải con cố ý nhắm vào phụ thân. Phụ thân ngài nghĩ đi, hiện tại ngài là vị quan đứng đầu, nếu ngài khăng khăng muốn tiền đồ nâng cao thêm nữa không phải là quyền thần sao? Thử hỏi có vị Hoàng đế nào cho phép một quyền thần sống sót không?”
Nói đến mức này là đủ rồi. Dịch Cẩn Ninh cười cười, vỗ vai Dịch Trường Doa: “Phụ thân, ngài nên suy nghĩ cẩn thận lời nói của con!!”
Dịch Trường Hoa sờ mũi, nhìn bóng lưng nhị nữ nhi đã đi xa, tự lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ta làm thật sự không tốt?” Đột nhiên như nhớ ra điều gì, ông cắn răng nghiến lợi quát to về phía đứa con gái đã biến mất nơi đình viện: “Lão tử là phụ thân ngươi, ngươi lại dám mắng ta!!”
Dịch Cẩn An cười nói với ông: “Phụ thân, vừa rồi con gái vẫn luôn nhắc nhở ngài, nhưng ngài… Ầy…”
Lưu lại Dịch Trường Hoa biểu cảm buồn bực không ngừng dậm chân, nàng ta đuổi theo Dịch Cẩn Ninh, đưa tay ngăn nàng lại: “Muội muội thật to gan, mượn của ai thế?”
“Dĩ nhiên là mượn của tỷ tỷ!!” Trước mặt nàng ta Dịch Cẩn Ninh lấy một chiếc khuyên tai hồng bảo thạch từ trong tay áo ra: “Tỷ tỷ xem, đây là khuyên tai ta phát hiện được trên người Uyển Nhi, thật là đẹp mắt!!”
Dưới ánh nắng mặt trời, khuyên tai hồng bảo thạch phát sáng rực rỡ, ánh sáng lộng lẫy chói mắt. Dịch Cẩn An đưa tay đoạt lấy, nàng vội vàng thu lại: “Tỷ tỷ đẩy người uống hồ lại muốn gắp lửa bỏ tay người, bản lĩnh không nhỏ, muội muội thật muốn học. Ấy, xem trí nhớ của ta này! Ta thế nào lại quên mất kẻ đầu sỏ đẩy Uyển Nhi xuống hồ đã bị phụ thân xử phạt chứ.”
Dứt lời, nàng ném khuyên tai trả lại cho nàng ta, mang theo Tiểu Đào rời đi.
Mặt trời chiều ngả về phía Tây, ánh mặt trời thiêu đốt một góc bầu trời, những đám mây đỏ rực giắt đầy phía chân trời, tựa gấm hoa được dệt ra bởi Thiên nữ, rực rỡ loá măt.
Dịch Cẩn An căm hận nhìn Dịch Cẩn Ninh nơi xa, tay bất giác nắm lại thành quyền, rung động trong ống tay áo. Khuyên tai hồng bảo thạch này là quà phụ thân tặng vào lễ sinh thần nàng ta mười tuổi, Dịch Cẩn Ninh cũng có một đôi khuyên tai bảo thạch màu tím cùng kiểu dáng.
Chuyện Uyển Nhi rơi xuống nước, Dịch Cẩn Ninh nàng tinh tường mọi chuyện.
- Hết chương 19 -
Chương 19: Cha con đối đáp Chương 19: Cha con đối đáp
910 1

Dù Dịch Trường Hoa không nói rõ nhưng ý tứ của ông rõ ràng là nhưvậy. Không phải là trong thưởng hà yến thi trổ tài hoa, được Hoàng thất coi trọng, tương lai phất lên sao.

Chia sẻ bài viết

Cùng Chuyên Mục